Điều gì đáng làm tệ trước, lịch sử về phở, và hiệu ứng pizza
Mình hứa với bạn là sẽ viết nhiều hơn.
Từ khi viết trên blog, mình viết không được đều đặn. Không phải vì mình không thích viết, mà hầu hết là do mỗi bài viết cần rất nhiều thời gian nghiên cứu, cũng như mình bị bế tắc ở chủ đề.
Mình cũng sợ những gì mình viết không đủ sâu, và vì thế mình không nghĩ đáng để đăng lên.
Nhưng để viết đều đặn, mình sẽ phải chấp nhận viết những bài ngắn. Thay vì viết 1 bài dài về 1 chủ đề, mình sẽ viết nhiều chủ đề trong 1 bài.
Newsletter này mình sẽ chỉ gửi cho các bạn đã đăng kí email trên blog của mình.
Làm thế nào để bắt đầu điều gì đó đáng làm?
Có một câu nói mình luôn nhớ tới khi bắt đầu học 1 kĩ năng, như nấu ăn, học viết, hay tập guitar: "điều gì đáng làm, đều đáng làm tệ trước."
Tác giả của câu nói này là G.K Chesterton (nếu bạn chưa đọc ông bao giờ, mình khuyến khích đọc thử. Bạn sẽ học được rất nhiều từ ông).
Câu nói có vẻ vô lí. Tại sao điều gì đáng làm lại đáng làm tệ trước?
Mình thú tội với bạn là chỉ đến khi 24 tuổi, mình mới bắt đầu nghiêm túc học nấu ăn. Khi mới học, mình làm cháy rất nhiều món, phải bỏ đi rất nhiều đồ vì không biết bảo quản.
Trước đó, mình bỏ rất nhiều tiền tham gia lớp học nấu ăn, rồi lại bỏ cuộc hoặc quên hết. Vì mình kì vọng phải nấu món nào cũng phải thật ngon.
Mình không nhận ra được rằng mình không thể giỏi ngay được, nhất là khi bắt đầu học điều gì đó. Càng vậy với những kĩ năng đáng phải học như nấu ăn.
Vì nấu ăn ngon không phải dễ, và để nấu ăn ngon, cần có sự kiên trì và không sợ phạm sai lầm.
Khi nhớ lại câu nói này của Chesterton, mình thay đổi rất nhiều.
Như khi bắt đầu viết blog này, mình rất sợ tiếng việt của mình không chuẩn, bị lủng củng (thực tế là sau khi mình học đại học, mình viết tiếng việt tệ đi rất nhiều).
Nhưng mình nhận ra viết blog là điều đáng làm, và mình chấp nhận việc viết tệ trước.
Vì thế, nếu bạn muốn bắt đầu học guitar (hoặc bất kì kĩ năng gì khác), hãy nghĩ rằng lúc đầu bạn sẽ không thể đánh hay luôn được.
Hoặc cứ nghĩ là học bài hát này, mình phải đánh tệ trước.
Nếu bạn nghĩ như vậy, việc học guitar sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lịch sử thú vị về Phở
Phở bắt nguồn từ 1 món ở Quảng Đông tên là ngưu nhục phấn (phấn nghe gần với từ phở). Nhục phấn được nấu bằng xá xíu (thịt lợn).
Người Việt đã tiếp thu món này rồi biến nó thành 1 món hoàn toàn khác - như thêm rau thơm, rồi nấu hoàn toàn bằng thịt bò.
Có rất nhiều món ăn khác cũng từ một món đơn giản, rồi qua tiến hoá thay đổi hoàn toàn và vượt trội hơn hẳn món ăn lúc đầu.
Như pizza. Thực chất, vài trăm năm trước pizza không hề nổi tiếng. Nó chỉ là món dành cho người nghèo.
Cơ bản nó là miếng bánh, rồi cho thêm dầu và pho mát. Không có gì đặc biệt.
Chỉ khi bắt đầu được xuất sang Mỹ, người Mỹ và người Italy ở Mỹ đã biến nó thành món ăn nhanh và hấp dẫn hơn hẳn so với món pizza thuần Ý.
Hầu hết các pizza bạn mua bây giờ ở các tiệm đều là phiên bản của nước Mỹ.
Hiệu ứng pizza
Nói đến pizza, mình nhớ tới hiệu ứng pizza. Nếu bạn học nhân chủng học, rất có thể bạn sẽ được học về nó.
"Hiệu ứng pizza là hiện tượng một thành phần của một nền văn hóa nào đó được biến đổi và ủng hộ ở nơi khác, rồi được đem trở lại nền văn hóa gốc".
Ví dụ, sự phổ biến của yoga, một vài guru, và một số tư tưởng và giáo lý Ấn Độ thực ra phổ biến tại phương Tây. Rồi lại du nhập và phổ biến lại tại Ấn Độ.
Tương tự, topping pizza được sáng tạo bởi dân nhập cư Ý tại Hoa Kỳ. Sau đó được du nhập lại vào nước Ý. Rồi được xem là một tinh hoa của ẩm thực Ý.
Tóm gọn là, bạn tạo ra 1 sản phẩm, người khác cải tiến thành tinh hoa, rồi bạn được coi là nhà kiến tạo :)